Quảy Gánh Băng Đồng Ra Thế Giới (To the World) - Cuộc Đua Kỳ Thú
https://syntheticbilingual.blogspot.com/2025/11/quay-ganh-bang-ong-ra-gioi-to-world.html
By Nguyễn Phi Vân
Source: Quảy Gánh Băng Đồng Ra Thế Giới - Nhà Xuất Bản Trẻ (www.Anbooks.vn)
(English below, please)
Cuộc
đua kỳ thú
Sau
hai năm trời lặn lội với công việc khắp nơi trên Đại Lục, nếu hỏi tôi cuộc sống
của người Trung Quốc thế nào, tôi sẽ trả lời bằng một câu chuyện kể. Ngày 19/05/2013,
tôi khăn gói từ Hàng Châu đáp tàu về Thượng Hải. Sau một hành trình dài, cái
mong muốn xa hoa nhất lúc bấy giờ là được ngồi im bên ly cà phê ở một chỗ không
người. Khổ, ở cái quốc gia đông dân nhất trên thế giới này, lấy đâu ra chỗ mà
im với ắng. Mà thôi, dù sao thì 02 tuần vừa qua cũng đã bị lấn, xô, va, đẩy,
thêm vài ngày nào có sá chi. Chưa bị ai đó vô tình khạc và nhổ một cái vào người
đã là may mắn lắm rồi. Tôi ngoan ngoãn xếp hàng ở cổng chờ số 8, cổng tàu về
Thượng Hải. Không khí ngột ngạt. Chắc phải có đến vài triệu người ở đây nhỉ. Nhưng
vài triệu không là gì ở mảnh đất một tỷ dân này. Người ta ngồi, nằm, đứng, đi,
chạy, tay ôm ghì lấy mấy cái giỏ ni lông to đùng, đủ màu, đủ kiểu. Nóng, người
ta quạt xành xạch. Rảnh, người ta nói oang oang. Một số khác mặt mũi nghiêm trọng
thì hét ồ ồ vào trong điện thoại. Ô nhiễm tiếng ồn! Lắp cái tai nghe vào, thở
phào với bản “Sonate ánh trăng”. Nhạc một nơi, đời một nẻo.
Gần
đến giờ tàu chạy, tất cả đứng phắt dậy. Người ở đâu bỗng ùn ùn đổ vào vây lấy
khu vực xếp hàng. Đẩy qua, xô lại, chen vào, chẳng mấy chốc tôi bị biển người
đánh dạt ra sau. Hàng? Không có cái hàng nào hết. Mồ hôi và hơi người nồng nặc
sân ga.
2:45,
còn 15 phút nữa là tàu khởi hành về Thượng Hải. Cửa ra ga bật mở. Sóng người
dâng cuồn cuộn. Đơn giản là khát khao lên kịp chuyến tàu. Luật ở đây là thế.
Tàu không biết chờ. 15 phút này đây là 15 phút quyết định điểm rơi của bạn. Không
có sự lượng thứ. Không chấp nhận lý do. Chạy đi. Chạy thật nhanh đi cho kịp
chuyến tàu. Đời không ai chờ bạn …
Người
ta chạy vèo vèo xuống cầu thang. Người ta nhảy chồm chồm lên từng bậc. Tôi, và
cái va li 20 kg cho 3 tuần đi xuyên biên giới, lặc lè, lặc lè. Không ai nhìn.
Chẳng ai quan tâm. Một người cho một người. Ai cũng có một chuyến tàu định mệnh.
Chạy!
Amazing
Race China (Cuộc Đua Kỳ Thú phiên bản Trung Quốc), đó là cái tên tôi đặt cho
chuyến tàu Hàng Châu và tất cả những chuyến tàu Trung Quốc. Cuộc sống của người
dân ở đây là như thế đó. Họ lao đi, lao đi, sợ trễ một thời cơ, sợ trôi từng cơ
hội. Cuộc sống chảy vèo vèo. Tương lai là tất cả. Quá khứ như một kho tàng nhuộm
trắng bụi thời gian. Hiện tại cứ hững hờ. Tương lai! Cả quốc gia tất bật lao về
phía trước. Những ánh mắt chăm chăm tìm kiếm thời cơ.
Translated by Synthetic Bilingual Blog
Amazing
Race
If
asking me how Chinese people live, I shall answer with a story of two years working
all over the Mainland.
On
May 19th, 2013, I packed my bags and took a train from Hangzhou to
Shanghai. After a long journey, sitting quietly with a cup of coffee in a
deserted place was the highest wish at that time. Alas, wherever peaceful and
quiet I can find in the most populous country in the world! Oh well, the past 02
weeks had been filled with pushing, shoving and bumping, so a few more days
will not matter, anyhow. It was lucky if no one had accidentally spat on me.
I
obediently lined up at the gate number 8 to go to Shanghai. A stuffy air! Here,
there must be at least a few million people - a negligible number in this
billion-people land! They sat, laid, stood, walked, ran or clasped the various
types of big, colourful plastic bags. Hot! They fanned. Free! They talked loudly. A few others with
serious faces that shouted loudly into the phone. Noise pollution! Put on
headphones and sighed with relief of “Moonlight Sonata”. Music is one thing,
reality is another.
As
the train was about to leave, everyone stood up at once and suddenly rushed in
to surround the queue area. Jostled, hustled, squeezed in shortly, I were swept
to the back by the crowd. Line? There was no line. Sweat and human body odour
filled the train station.
2:45,
the train to Shanghai would depart in 15 minutes. The station door was open. A
surging sea of people pushed towards. Simply, longing to catch the train. That
is the law here. The train does not have the function of waiting. These 15
minutes that determine your landing point. No quarter. No excuses. Run away. Run fast to catch the
train. Time and tide wait for no man …
They
ran helter-skelter down the stairs and bounded up the stairs. Me and a 20kg
suitcase for a three-week border-crossing trip limping, limping. Nobody sees. Nobody
cares. Alone! Anyone has a fateful train. Run!
Amazing
Race China - the way of life for the people here - that was the name I gave to
Hangzhou train and all China trains. They rush, rush fearful of missing a
single chance, of letting every opportunity slip by. Life goes by so fast. The
future is everything. The past is a treasure dimmed by the dust of time. Present,
just indifferent. Future, the whole nation rushes forward, intent gazes looking
for opportunities.
Comments
Post a Comment